Anh giúp tôi gỡ mớ tóc đang bị vướng vào sợi dây chuyền:
“Em không phải luôn muốn ăn thử quán nướng mới mở sao?”
Hả?
Làm sao anh biết được?
Dù tôi không nhớ rõ, nhưng với cái miệng hay luyên thuyên của mình, chắc chắn là tôi từng buột miệng nói ra lúc tìm chuyện để nói.
Vậy mà anh lại nhớ.
Trong lòng tôi như pháo hoa rực lên.
Tôi bước từng bước nhỏ nhẹ nhàng đi theo sau anh, tâm trạng tốt đến mức bất giác ngân nga hát.
Không biết từ lúc nào, Trần Nhượng Lễ dừng lại, giữ khoảng cách không gần không xa, mắt đen nhìn tôi chăm chú.
“Tại sao anh dừng lại vậy?”
Tôi nhìn quanh, hỏi:
“Anh đang nhìn gì thế?”
Khóe mắt anh mang theo ý cười lấp lánh, trả lời ngắn gọn:
“Nhìn em.”
“Ứng Hợp, em giống như một—”
Giọng anh chậm rãi, như ẩn chứa điều gì đó mơ hồ:
“—một con bươm bướm nhỏ.”
Gặp phải ánh mắt sâu không lường được ấy, tim tôi bỗng đập loạn nhịp.
“Bươm bướm nhỏ.”
Vậy thì… anh có biết, tôi cũng bị anh hấp dẫn như con thiêu thân lao vào ánh sáng không?
Trần Nhượng Lễ tất nhiên không biết được tâm trạng hỗn loạn của tôi.
Anh sải bước tiến lại gần.
Sau đó — xuyên qua lớp áo mỏng nơi tay áo, anh nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay tôi.
“Đừng nhảy nhót nữa, qua đường cho nghiêm túc.”
“Anh dắt em.”
Các đầu ngón tay tôi vô thức co lại.
Cả người như hóa đá.
Nhưng trong lòng thì náo loạn như hội chợ.
Anh nắm tay tôi. Anh thật sự nắm tay tôi!
Sở Gia nói đúng.
Tôi có cơ hội.
Tôi thật sự, có cơ hội rất lớn.
15
Hoàng hôn buông xuống.
Quán nướng ngoài trời, dưới mái bạt màu ngà, ánh đèn lung linh rực rỡ.
Một nhóm người đã ngồi vào bàn, trò chuyện rôm rả, không khí vô cùng náo nhiệt.
“Trần Nhượng Lễ!”
Còn chưa kịp đến nơi, phía sau đã có người gọi tên anh.
Tôi quay đầu nhìn — là một cô gái với mái tóc dài uốn sóng, dáng người cao gầy, trên môi nở nụ cười rạng rỡ.
Cô xách một thùng bia chạy tới, vừa trách móc vừa cười:
“Đến muộn rồi đấy, bọn này đang đợi cậu đó, phạt ba ly đi nha!”
Trần Nhượng Lễ khẽ gật đầu, nhận lấy bia từ tay cô, cười nhạt:
“Đàn chị à, là do các chị hành động nhanh quá, tôi còn lâu mới đuổi kịp.”
Nói đùa vài câu xong, cô gái mới như sực nhớ ra tôi:
“Còn đây là?”
Trần Nhượng Lễ không nói nhiều, chỉ đáp ngắn gọn:
“Ứng Hợp.”
Cô gái lập tức hiểu ra:
“Em gái của bạn học cũ cậu — Ứng Hợp chứ gì?”
“Cậu đúng là tình cảm ghê, dẫn cả em gái bạn thân đi cùng luôn, làm như em ruột mình ấy.”
Chỉ vài lời đơn giản, nhưng đã âm thầm đẩy tôi ra khỏi vòng quan hệ của họ.
“Không phải.”
Trần Nhượng Lễ đáp lạnh nhạt, nhưng điều đó cũng không ngăn được cô ấy tiếp tục nhiệt tình.
Cô quay sang tôi:
“Em đừng ngại ngùng nhé, ở đây toàn là bạn thân của anh Trần cả đấy. Bọn chị cùng nhau thi đấu, xem như người một nhà cả, em cứ coi là bạn bè của mình mà chơi nha.”
“Đã được Trần Nhượng Lễ dẫn đến, thì chị cũng xem em như em gái mình.”
Khó chịu thật.
Nghe thì có vẻ thân thiện, nhưng lời nói cứ như đang từng bước từng bước gạt tôi ra ngoài.
Thật ra… tôi đúng là không thể hòa vào được.
Họ kể từ lúc chuẩn bị căng thẳng trước kỳ thi, đến những khoảnh khắc kịch tính trong lúc thi, rồi đủ thứ công thức, suy luận tôi nghe chẳng hiểu gì — và sau đó…
“Nhưng cuối cùng bọn mình đoạt giải nhất cũng nhờ chị Nhuận An và Trần Nhượng Lễ phối hợp ăn ý đấy.”
“Đêm nào trước cuộc thi cũng thấy hai người họ cắm trại trong phòng thí nghiệm tới ba bốn giờ sáng chỉ vì một cái bug.”
“Chị Nhuận An với Trần Nhượng Lễ đúng là cặp bài trùng của nhóm rồi còn gì.”
“Bảo sao Trần Nhượng Lễ khó tán, bên cạnh có người giỏi như chị ấy thì mấy cô gái thường làm sao lọt nổi vào mắt.”
Họ ngang tài ngang sức, cùng chiến đấu bên nhau.
Tình cảm ấy, đúng là quý thật.
Tim tôi chợt chát đắng, nhưng tôi lại chẳng có tư cách để ghen.
Phục vụ bưng ra một đĩa xiên nướng nóng hổi, Trần Nhượng Lễ không nói không rằng, đưa vài xiên đặt trước mặt tôi.
“Ăn lúc còn nóng, ngon lắm.”
Có người chợt nhận ra tôi đang lặng lẽ, liền áy náy:
“Bọn này mải tám chuyện quá, bỏ quên mất em gái của A Lễ rồi.”
Người đó nâng ly:
“Nào nào, cùng cạn một ly với em gái của A Lễ nào!”
Lông mày Trần Nhượng Lễ khẽ nhíu:
“Đừng rủ rê con bé uống rượu.”
Tâm trạng tôi trước khi đến đây vui vẻ bao nhiêu, thì giờ phút này lại yên lặng và nặng nề bấy nhiêu.
Tôi không muốn làm em gái của anh.
Tôi không phải “em gái nhỏ” gì cả.
Một luồng nghẹn ngào tắc lại nơi lồng ngực, chẳng biết tôi lấy can đảm từ đâu, nâng ly rượu lên, uống cạn một hơi.